Quái vật đó xuyên qua sương mù trong núi rừng, nhanh như chớp đã biến mất.
Nhưng mà nó đi qua làn sương mù kia thì có dấu vết để lại, tôi theo sát ở phía sau quái vật kia, nhanh chân điên cuồng đuổi theo, nhưng khoảng cách lại vẫn dần dần kéo xa, chẳng qua những làn sương mù vừa rồi bây giờ lại như đang giúp tôi, nếu không quái vật kia đã sớm biến mất ở trong tầm mắt rồi.
Rất nhanh, tôi đã đuổi theo quái vật kia xuyên qua núi rừng sương mù, đi tới một cái sơn cốc xa lạ, quái vật kia lại chợt lóe ở chỗ ngoặt phía trước, mới như vậy mà đã không thấy.
Chờ tôi đuổi tới nơi đó, phía trước chỉ thấy một mảnh núi rừng trụi lủi, lại chẳng có bóng dáng con vật nào. Chỉ là tốc độ này có hơi quá nhanh, trong lòng tôi buồn bực, lại đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên phát hiện ở mặt sau một chỗ nham thạch, hình như có vài sợi sương mù nhàn nhạt đang lượn lờ.
Trong lòng tôi vừa động, vội đuổi theo qua đó, lại phát hiện trên mặt đất nơi đó là một khối đá xanh cao khoảng một trượng, mà mặt bên lại có một cái khe nhỏ chỉ đủ cho một người nghiêng người mới qua được.
Cái khe này rất là hẹp hòi, trong động đen tuyền thỉnh thoảng lại truyền ra từng đợt âm phong, nhìn kỹ mới thấy hóa ra vài sợi sương mù kia chính là từ nơi này chui ra.
Tôi cơ bản có thể khẳng định, quái vật kia nhất định là chui vào trong này, nhưng mà cái khe này lại hẹp quá mức, cũng chỉ có người gầy ốm như tôi mới có thể chui lọt, con quái vật cường tráng như thế chui vào kiểu gì?
Điều này càng thêm xác minh tên kia không phải thật thể, tôi nhớ tới sơn quỷ trong truyền thuyết, càng nghĩ càng cảm thấy giống, bởi vì sơn quỷ vốn là quỷ mị trong núi, lại gọi là sơn khôi, cũng là một loại giống như sơn tiêu, nhưng cũng có chỗ khác với sơn tiêu, bọn nó có thể thao tác một ít pháp thuật cùng năng lực tự nhiên, thậm chí chỉ huy dã thú, ở trong một ít truyền thuyết, thậm chí nói bọn họ là Sơn Thần, là không thể mạo phạm.
Nhưng tôi mới không tin loại chuyện ma quỷ này đâu, đang êm đẹp tôi tự mình đi lên núi, cái nào Sơn Thần ăn no rững mỡ, chạy ra đi khó xử tôi làm gì? Nói nữa, nếu như thật sự là Sơn Thần, sao có bị tôi đánh chạy trong một chiêu, lại còn chui vào một cái huyệt động cổ quái như thế này mà trốn chứ.
Nhưng mà cũng có thể là nó cố ý muốn dẫn tôi tới nơi này.
Nhưng vì cái gì phải làm như vậy?
Tôi bỗng nhiên nhớ tới Nam Cung Phi Yến từng nói, Yến phu nhân muốn gặp tôi, tôi vốn tưởng rằng, nếu các nàng muốn gặp tôi, hơn nữa cũng biết tôi đã xuất phát đi trước, tổng cũng phải có chuẩn bị, cho dù không ở chân núi tiếp đón tôi, thì bằng vào bản lĩnh của Yến phu nhân, cũng chắc phải an bài người ở trong núi đợi tôi chứ?
Kết quả tôi ở trong núi đi dạo hơn nửa tiếng đồng hồ, chẳng những không ai tiếp ta, mà một cái chim bay cá nhảy cũng chưa thấy, cuối cùng còn chờ tới một thứ quái thú hình thù kỳ dị như thế nữa, này, này không hợp lý!
Tôi đứng lên, nhìn nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại giữa cái khe này, quyết tâm, tục ngữ nói không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lúc này tình huống trong núi tất nhiên có biến, cái quái vật này tuyệt đối chính là mấu chốt, vẫn nên đến túm lấy cổ nó!
Tôi lập tức mang Huyết Ngọc Ban Chỉ lên tay, nắm thật chặt lưng quần, ước chùng kích thước của cửa động một chút, quyết tâm, đầu tiên là ném mấy tờ phù vào bên trong, sau đó từ túi Càn Khôn lấy ra cái đèn pin nhỏ, chiếu chiếu vào bên trong, phát hiện hình như phía dưới là cái huyệt động tương đối rộng lớn, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không có cái gì nguy hiểm, vì thế thoáng yên tâm, nghiêng thân mình từ khe hở nhảy vào.
Đây là một cái sơn động có độ dốc hơi thấp, nghiêng nghiêng kéo dài xuống phía dưới, dưới chân trơn trượt cũng không biết là thứ gì, tôi lấy lại bình tĩnh, nương theo ánh sáng đèn pin, thấy rõ tình hình quanh thân, không khỏi lại thêm một trận sởn tóc gáy.
Chỉ thấy trong động bạch cốt dày đặc, bộ xương khô khắp nơi, mùi vị rất là khó ngửi, cũng không biết có bao nhiêu dã thú chết ở nơi này.
Tôi nhíu nhíu mày, chẳng lẽ đây là mấy thứ mà quái vật kia ăn sao, xem ra, nơi này hẳn chính là sào huyệt của nó. Trong động rất là rộng lớn, lại chỉ có một con đường, kéo dài về phía trước, tôi ngừng thở, cẩn thận đi tới phía trước, bỗng nhiên “Đang” một thanh âm vang lên, hình như dưới chân đá trúng cái gì đó, tôi mau chóng lùi hai bước, đèn pin nhoáng lên, lại là một cái đầu lâu người chết trắng xóa, hai cái hốc mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mặt tôi.
Da đầu tôi mát lạnh, gia hỏa này lại còn ăn thịt người? Thật đúng là tai họa, mặc kệ thế nào, lần này nhất định phải diệt trừ nó.
Phía trong động đen nhánh đó, bỗng nhiên có từng trận dị thanh ô ô truyền ra, tôi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy cảnh tượng trong động này giống như u minh Quỷ Vực, trong chỗ sâu trong sơn động nhìn không thấy kia, thật giống như có một con cự ma khặc khặc mà cười, chờ đợi chọn người mà nhấm nuốt.
Một màn này có hơi chút quỷ dị khiếp người, tôi phát lực chạy về phía trước, sơn động phía trước đã đến cuối cùng, ngẩng đầu nhìn, đỉnh đầu lộ ra một tia ánh sáng, vậy mà tôi đã đi tới lối ra.
Thì ra huyệt động này cũng chỉ lớn nhiêu đó, trong lòng tôi nghi hoặc, chẳng lẽ nơi này chỉ là nhà ăn của con quái vật đó, ra khỏi huyệt động này còn có gì khác nữa hay sao?
Đi đến chỗ có ánh sáng truyền tới, nơi đó là một khối đá phiến tương đối san bằng, hơi hơi lộ ra một khe hở nhỏ hẹp, một tia ánh mặt trời thấu xuống dưới.
Hai chân tôi đạp tại một mỏm đá nhô ra trong hang động, bám víu leo lên, nghe động tĩnh bên ngoài, duỗi tay cẩn thận đem dời đá phiến đi, nhưng thật ra rất là phí sức lực, trước mắt bỗng nhiên sáng choang, tôi nhấn một cái, dùng sức từ trong động nhảy ra, lại tập trung nhìn vào, tức khắc ngây ngốc.
Nơi này là một chỗ đáy cốc phạm vi nhỏ hẹp trên dưới một trăm mét hơn, quanh thân toàn là vách đá chênh vênh, vách núi chênh vênh giống như đao khắc, chót vót cắm lên thẳng trời xanh, bốn phía lại không có đường đi, là một chỗ tuyệt địa!
Ngửa đầu xem, bốn phía là những ngọn núi cao ngất, ở chỗ rất xa rất cao kia có một chỗ cửa ra nhỏ xíu, một luồng ánh sáng mặt trời theo đó mà chiếu xuống, tôi như là một con ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn bị nhốt ở nơi này.
Làm sao bây giờ? Tôi cúi đầu nhìn huyệt động mình vừa chui ra khỏi lúc nãy, lúc này nếu quay đầu lại còn kịp, nhưng tôi lại không cam lòng, tuy rằng đáy cốc này hình thành một chỗ tuyệt địa thiên nhiên, nhưng tôi cảm thấy nếu như cái quái vật kia đã đi ra khỏi nơi này, thì nhất định là còn có chỗ ra nào khác.
Tôi nghĩ một lát, cúi người nhặt lên một hòn đá, đi đến chỗ vách núi, gõ leng keng leng keng khắp nơi lên, bởi vì tôi bỗng nhiên nhớ tới, nếu như cái quái vật kia biết chế tạo ảo giác, như vậy nói không chừng nơi tuyệt địa này cũng chỉ là ảo giác.
Cứ như thế tôi cầm cục đá đi gõ khắp nơi, khó khăn lắm mới xoay một vòng lớn, gõ khắp mọi nơi trong vách đá này, cũng không gặp phản ứng gì, trong lòng không khỏi thất vọng, đang nhíu mày suy tư, bên cạnh vách núi bỗng nhiên vèo một cái lóe ra một cái bóng đen.
Bóng đen kia sau khi rơi trên mặt đất thì quay đầu nhìn lại, trong mắt sáng lên hai đoàn lục quang, nhìn chằm chằm tôi, tôi đầu tiên là hoảng sợ, ngưng mắt nhìn lại, là một con mèo đen mập mạp to béo, cả người đều là lông đen, đen tới sáng bóng.
Hay là đây là một con mèo hoang? Trong lòng tôi suy nghĩ, nếu mèo hoang có thể tiến vào nơi này, thì nhất định sẽ có lối ra.
Mèo đen thấy tôi ngơ ngác nhìn nó, ngửa đầu ô ô kêu vài tiếng, mà tiếng kêu của nó khác với những con mèo bình thường rất nhiều. Nó hơi hơi uốn éo đứng dậy, quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, “Ngao ô” một tiếng, bỗng nhiên bất ngờ nhảy lên, nó lại đâm đầu về phía vách đá cứng rắn mà nhảy tới.
Tôi “A” một tiếng, muốn ngăn cản đã không kịp, lại thấy vách núi bỗng nhiên nổi lên từng trận gợn sóng như nước sóng, một trận quang mang chớp động, con mèo đen đón đầu nhảy vào trong đó, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi!
Thấy một màn kỳ dị này, trong lòng tôi mới bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới, hẳn là con mèo đen kia muốn chỉ cho tôi đường ra, chính là, việc này lại không có đơn giản như vậy, nếu như tôi đoán sai thì làm sao bây giờ, lỡ đâu con mèo đen kia không phải linh thú cứu mạng, mà lại là ác linh đòi mạng, tôi đưa đầu vào vách đá này không phải tương đương với tự sát sao?
Nhưng mà nhìn thử khắp nơi, đã không có đường ra nữa, tôi hạ quyết tâm, đối mặt vách đá, hơi hơi lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách, đôi mắt nhìn chằm chằm chỗ vách núi kia, trong lòng bắt đầu mặc niệm: Sơn không tồn tại, sơn không tồn tại……
Sau khi lầm bầm một hồi, tôi bắt đầu đâm đầu về phía vách đá cứng rắn kia!
Vách đá cứng rắn cách tôi càng ngày càng gần, tôi đột nhiên nhào tới, nhưng lại không có va chạm đến trên vách đá, tại khoảnh khắc này, toàn bộ cơ thể tôi dường như không có trọng lượng, có điểm không giống như là đâm đầu vào vách núi, mà lại giống như là nhảy sông, chỉ cảm thấy từng trận dao động nhu hòa nhộn nhạo chung quanh người, giống như là bản thân mình lâm vào trong lốc xoáy điên cuồng chuyển động, trong đầu có chút choáng váng, lâm vào một mảnh bóng tối thật sâu……
Phảng phất như cả thế giới này lâm vào vĩnh hằng tịch mịch, hết thảy đều về linh.
Không biết qua bao lâu, tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, trợn mắt nhìn xung quanh, tức khắc hoảng sợ.
Nơi này là một chỗ sơn cốc xa lạ, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh biển rừng mênh mang, thiên địa hiu quạnh, gió Bắc thê lãnh, tôi lại đang nằm trên một cây cổ thụ to lớn che trời, cúi đầu nhìn chạc cây to lớn dưới thân, nó còn muốn lớn hơn cả eo tôi mấy vòng.
Mà phương đông phía cuối chân trời, dần dần hé ra một vầng mặt trời, giống như là sắp bình minh.
Tôi ngơ ngẩn nhìn một màn này, cả người đều choáng váng, tôi rõ ràng nhớ rõ, tôi đi vào trong núi là lúc buổi chiều tới gần hoàng hôn, làm sao mà vừa nhắm mắt mở mắt ra thì đã tới bình minh ngày hôm sau rồi?
Không, không đúng, chưa chắc là ngày hôm sau, tôi vội móc ra di động trong túi, may mà chắc tay không ném đi mất, chỉ là lượng điện hao hết, tự động tắt máy, muốn xem xét thời gian ngày giờ một chút cũng khó khăn
Rốt cuộc tôi hôn mê mấy ngày?
Nơi này, là địa phương nào?
Rốt cuộc, đã xảy ra cái gì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo